Hotline:

Kỳ 1 - Lần đầu gặp mặt


Nó đến lớp với tâm trạng rất phởn phơ, mặt mũi hớn hở, nhảy liên tiếp hai bậc cầu thang dù đã là tầng 3, hành động mà thỉnh thoảng lắm nó mới làm. Horodaily bảo, hôm nay nó sẽ gặp một chuyện đặc biệt liên quan đến tình duyên.

Lần đầu gặp gỡ…

Hôm nay nó đến lớp với tâm trạng rất phởn phơ, mặt mũi hớn hở, nhảy liên tiếp hai bậc cầu thang dù đã là tầng 3, hành động mà thỉnh thoảng lắm nó mới làm. Horodaily cho nó biết, hôm nay nó sẽ gặp một chuyện đặc biệt liên quan đến tình duyên. Nó không phải là một tín đồ của Horoscope, nhưng dẫu sao đời trong mắt nó hôm nay cũng rất tươi, tươi như chiếc áo hồng đậm nó đang mặc trên người. Vừa nhảy vừa cúi đầu về phía trước, hát điệu nhạc ngẫu hứng trong She của Groove Coverage. Cặp headphone ôm sát tai màu nâu nhạt hoàn toàn ăn nhập với chiếc áo hồng rộng thùng thình và chiếc quần ngố màu café nhạt ống bó, nó không hổ danh là một đứa ăn mặc style trong cái lớp thiết kế thời trang vốn dĩ có rất nhiều nàng yểu điệu và cũng cá tính không kém. Nhìn qua lớp kính mờ bụi của bức tường trước mặt, nó tia thấy chàng trai đang ngồi một mình dưới sân trường, gần như là bất động trước một bức tranh cầm trên tay rất đẹp, rất nhiều màu có lẽ thuộc trường phái lập thể. Nhếch mép mỉm cười, nó luôn ấn tượng với những con người trong khung cảnh thu hút và hành động đặc biệt như thế, bất kể là họ xấu đẹp ra sao. Chàng trai đội chiếc mũ màu xám.

Khẽ cúi đầu và hất ngược mái tóc ra sau, làm những lọn tóc bay bay trong một buổi chiều đầy gió, bàn tay lia vội vã trên bảng vẽ khổ nhỏ như sợ đánh mất khoảng thời gian đẹp hiếm có này. Ống đựng tranh đã rơi xuống đất từ lúc nào mà chủ nhân không hề có ý định nhặt lên. Nhân vật chính nó đang vẽ, quay ngược lại bóng mặt trời, chàng trai mà nó nhìn thấy lần thứ hai chỉ trong một buổi chiều. Còn chàng trai đó lại đang vẽ một cô gái, không biết có đặc biệt hay không. Nhưng nó biết, cô gái đó có đặc biệt hay không thì nó cũng mặc kệ.

Ở bãi cỏ đằng kia …

Này bố già, quay lại nhìn kìa, bố có fan hâm mộ hay sao ấy, cô bé đằng kia đang vẽ bố nếu tao không nhầm - Người con gái mặc chiếc váy ngắn kẻ đỏ hướng ánh mắt thích thú về phía cô họa sỹ cùng bức tranh ký họa chớp nhoáng. Kệ, bố không quan tâm. Con ngồi yên lặng đừng động đậy, sắp xong rồi. Mai bố phải nộp bài mà giờ còn chưa xong đấy.

Chiều đầy gió, khiến cảm giác con người cũng lao xao, như lá.

Chàng người mẫu bất đắc dĩ đứng lên với bức vẽ đã hoàn thành, lia mắt sượt qua cô gái mặc áo hồng đậm, tai đeo headphone đang chăm chút bản vẽ trước mặt. Mỉm một nụ cười khó hiểu, bước đi trên thảm lá rụng cuối ngày, sột soạt.

Đuổi theo cơ hội…

Mày, xem có đẹp không – Nó chìa bức ký họa vội vã chiều qua ra trước mặt Thắng. Ừ, nét vẽ đẹp, bố cục tốt, nhưng mày vẽ trộm à. Có ai cấm đâu mà mày bảo tao vẽ trộm. Mày nhìn kỹ xem, người mẫu có gì đặc biệt không? – Vừa nói nó vừa chống tay lên má, nhìn nó hôm nay mơ màng với một vẻ rất khác lạ, đến ngay thằng bạn chẳng biết gì về tâm lý con gái như Thắng cũng nhận ra sự khác biệt. Ôi cô ấy đang tương tư sao, chúa cứu rỗi linh hồn con vì con không biết nạn nhân là ai để cảnh cáo cho họ trước.

Sực tỉnh khỏi mớ suy nghĩ viển vông, nó đấm một cú trời giáng vào lưng làm thằng bạn kêu lên oai oái.

Thề với mày, đấy là người tao thấy đặc biệt nhất từ trước đến giờ mà tao đã từng gặp. Mày phải ủng hộ tao vì tao đã tìm ra tình yêu chân chính, nhớ chưa. Thế Lacoste hay Beau – Trai, cao kều hay lùn tủn, gầy béo thế nào, học cái gì, nhà ở đâu, tính tình ra sao, nói chuyện thế nào ? Mày hỏi thế mà cũng hỏi, tao không biết, chẳng xấu chẳng đẹp, cao cao, gầy gầy thì phải, hết, tao chỉ nhìn được thế.

Thằng bạn ngồi cạnh vẫn nhìn nó với vẻ mặt như chờ đợi sẽ có một câu trả lời khá khẩm hoặc đầy đủ hơn.

À … tao nhớ ra một điều, là man đó có cái mũ màu xám. Trường mình có bao nhiêu người đội mũ màu trắng, cao cao, gầy gầy, chẳng xấu chẳng đẹp, tha hồ cho mày lựa chọn, đồ dở hơi. Tao cũng chịu khi chỉ nhìn vào bức vẽ từ đằng sau mà phán với mày là có đặc biệt hay không. Mà sao mày không tiến đến hỏi ngay lúc ấy, bây giờ lẫn lộn với mớ thông tin mù tịt thế này. Tao đang cúi xuống đánh bóng, loáng cái ngó lên thấy đi mất tiêu, thế là lủi thủi xách cặp đi về. Rõ tiếc – Nó chép miệng thở dài ngao ngán. Đấy gọi là nhìn cơ hội thoáng qua mà không hề biết nắm bắt đấy - Một câu triết lý rất sến bật ra từ miệng thằng bạn, làm nó lại chìm vào dòng suy nghĩ miên man.

Nhưng nó tin đời có biết bao nhiêu chuyện trùng hợp xảy ra hằng ngày, nó tin nếu có quyết tâm nó sẽ gặp lại, không có gì là không thể. Ông trời không chỉ trao cơ hội cho con người có một lần. Và nó không uổng công khi tin vào chân lý ấy.

Tan giờ, phòng học vắng hoe, sân trường nhộn nhịp, cầu thang xôn xao tiếng nói của đủ mọi cung bậc tình cảm hỉ, nộ, ái, ố,…Nó cố tình ra chỗ hôm qua. Chiều vẫn đầy gió, táp vào mặt mơn man một cảm giác dễ chịu. Nắng tắt, trời ngả sang màu xam xám vàng vọt. Nó đi một đôi giày màu đỏ, vì Horodaily nói màu đỏ sẽ là màu may mắn của nó hôm nay… Bước về phía nhà để xe vắng ngắt, nhìn lại sân trường lần cuối, hi vọng một tia sáng le lói. Sực nhớ để quên bộ màu xịn mới nhờ bà chị bên Đức mua hộ, lần này thì nó thực sự hi vọng là đôi giày màu đỏ sẽ đem lại may mắn cho nó. Leo như bay lên tầng 4, hú tim vì ông bảo vệ già chưa khóa cửa, rồi lại chạy hùng hục xuống. Và nó nhìn thấy gì kia…

Chạy, không, phải gọi là lao thì mới đúng, từ tầng 4 xuống sân trường một cách nhanh nhất (trừ việc nhảy qua đường ban công), đuổi theo một chấm màu xám nhạt mà nó vừa nhìn thấy. Đầu óc chẳng còn suy nghĩ được gì ra hồn, cơ hội chỉ đến một lần, và rất có thể không đến lần thứ hai.

Bạn gì đội mũ xám ơi ! – Nó chọn cách xưng hô bừa theo cái kiểu mà mình thích nhất. Chẳng cần biết hơn tuổi hay không. Nó là một người muốn phá vỡ mọi quy tắc, nhất là trong chuyện tình yêu.

Mái tóc đen, mũ xám đội lệch, làm tim nó điêu đứng quay lại, nhìn và lạnh lùng - Bạn gọi tôi?

Nó không biết mặt mình có đỏ bừng hay không, nhận ra khung cảnh kỳ quặc mà mình đang đứng và hành động có thể tạm gọi là sỗ sàng đang làm. Vuốt sợi tóc mai lòa xòa vén ra sau tai.

Đúng, bạn có thể cho mình biết tên và số điện thoại nữa được không ?

Chàng trai đội mũ xám nhạt, mặc áo sơ mi kẻ cùng màu, quần kaki xám đậm, một tổng thể cùng màu nhưng cách phối hợp hoàn hảo, và đúng như nó nghĩ, không đẹp trai chói lóa, chỉ đơn giản, nhưng thu hút. Với nó thế là đủ cho một ngoại hình không cần hoàn mỹ. Nó vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt khá sâu so với người Việt Nam da vàng, mắt hai mí thông thường, khuôn mặt không mỉm cười, không trả lời ngay, chỉ tĩnh lặng, và suy nghĩ.

- Nam Khánh, 0123.x.x.x. – Giọng nói không hề thân thiện như nó hằng phán đoán (cũng phải thôi, ai có thể tỏ ra thân mật với một người lần đầu tiên gặp và lại sỗ sàng như nó cơ chứ). 11 con số chạy loạn lên trong đầu.

Bạn có thể nói chậm hơn được không mình không nhớ kịp. Tại sao tôi lại phải quan tâm xem bạn có nhớ kịp hay không? – Nói rồi chấm màu xám nhạt bỏ đi, bước thẳng ra phía cổng trường, con bé đứng trố mắt trong một vài tích tắc và kịp nhận ra: Này, đó không phải là thái độ lịch sự đối với một người có thành ý kết bạn với kẻ kiêu ngạo như cậu đâu. Tôi đâu có muốn làm bạn với một người mà mình không thích. Vậy coi như là tôi thích bạn đi, mà nếu không thích, sao bạn lại nói tên và điện thoại cho tôi?

Không trả lời. Đút sâu bàn tay đang dần lạnh toát vào túi quần, cố giữ vẻ bất cần nhất, bước những bước dài nhưng không hề bình thản. Ai bảo một người thích màu xám là lạnh lùng thì kẻ đấy nhầm to…

Kỳ 2: Nụ hôn của bạc hà và mật ong


0 nhận xét:

Đăng nhận xét